* Vào năm cuối đại học, mắt tôi bị suy giảm thị lực một cách trầm trọng vì tôi đã làm việc một cách lao lực. Đi khám tôi bị viêm giác mạc kèm cận loạn, phải đeo kính; từ đó trở đi cuộc sống của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào đôi kính. Mắt tôi tăng độ liên tục, cứ làm việc máy tính nhiều hay viết lách nhiều là lại tăng độ và phải đi thay kính khác. Máy đo thường không thể đo chính xác độ cận loạn vì tôi còn bị viêm mắt, khô mắt. Hai mắt tôi luôn nhức mỏi mỗi khi làm việc nhiều, nhất là khi ngủ không đủ hai mắt đau buốt, xông lên đau hai thái dương, làm đầu đau vô cùng. Mỗi lúc như vậy mới thấy giá trị của đôi mắt quan trọng thế nào. Những người bị cận loạn làm cho tầm nhìn cả xa lẫn gần đều không tốt, khả năng xác định vị trí, vật chuẩn, độ phản xạ, tầm nhìn, sự quan sát chi tiết hay tổng thể đều gặp khó khăn.

* Vì mắt kém nên tôi đã đưa cuộc đời của mình vào vòng nguy hiểm. Mỗi khi bế con mà bỏ kính ra, tôi luôn đưa thẳng đầu con, có khi là đầu mình va “cốp” vào tường hoặc vào cửa. Thấy khách vào nhà thay vì chào bằng “anh” tôi chào bằng “bác” hoặc “ông”, “em” chào thành “chị” hoặc ngược lại. Buổi tối đi đường hầu như tôi không thể phân biệt đâu là ô tô, vì ô tô có hai đèn xe tôi cứ nghĩ đó là hai chiếc xe máy chạy song song, tôi xác định là sẽ phi thẳng vào giữa. Nếu đi đâu xa không may gặp trời tối thì tôi xác định là đi như bò ở đường, vì mỗi lần gặp ánh đèn pha chiếu ngược lại, tôi hầu như không nhìn thấy đường và phải dừng lại chờ xe đi qua mới có thể đi tiếp. Nguy hiểm thật sự là khi trời mưa phùn, những hạt mưa li ti bám chặt trên hai mắt kính, tôi hầu như chỉ nhìn thấy lờ mờ và đi theo bản năng; và tôi đã nhiều lần may mắn thoát chết trong gang tấc. Sự kiện ghi nhớ nhất là lần mưa phùn  năm 2016, tôi vội vã đi đón con, hoàn toàn không quan sát được ô tô đang đi đến theo hướng vuông góc với tôi, tôi phi thẳng về phía trước, chỉ cần vài giây là tôi nằm êm ái dưới gầm xe nhưng chắc số chưa ra đi, tôi tự nhiên phanh xe đột ngột, ô tô lao vút qua mặt, hết hồn. Tim chưa hết run, vào đến trường mới biết chồng đã đón con mà không báo, bao nỗi uất ức dâng tràn, về đến nhà tôi vừa xả vừa khóc như mưa lên chồng. Đúng là tôi chưa đến số.

* Bước sang tuổi tứ tuần, mắt tôi lại thêm triệu chứng của viễn thị, thị lực có phần rối loạn, lúc thì nhìn gần rõ lúc lại không, nhìn xa thì hoàn toàn không rõ, đeo kính rồi vẫn tình trạng như vậy. Tôi buồn rầu nghĩ, chắc mình sẽ đeo kính đến hết đời. Nhưng rồi điều không thể mơ đã xảy đến với tôi. Nhờ cơ duyên tôi biết đến một môn tập với các động tác nhẹ nhàng, thư thái nhưng lại đem đến một tâm thân khỏe mạnh. Khi luyện 5 bài công pháp tôi thấy năng lượng tràn đầy cơ thể, động tác tuy nhẹ nhưng lại đem đến một nguồn năng lượng mà tôi làm việc cả ngày cũng không thấy mệt mỏi. Đặc biệt nhất là khi tôi đọc cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” – cuốn sách chính của môn Pháp Luân Công (hay còn gọi Pháp Luân Đại Pháp); vốn là dân nghiên cứu, có chút am hiểu nhất định, tôi đã nghiêm túc đọc cuốn sách, mọi kiến thức, đạo lý trong sách quả là một chấn động với tôi. Hoàn toàn là khoa học chân chính, giải đáp mọi bí ẩn về con người, thời gian, thời không, vũ trụ, sinh mệnh,… và đạo lý dạy con người trờ thành người tốt theo nguyên lý vũ trụ “Chân – Thiện – Nhẫn”. Tôi đã tìm hiểu kĩ về môn tập cũng như mọi thông tin chính thống và trái chiều, tôi hiểu ra đây là môn tập đem lại hàng trăm điều tốt, không một điều hại và cuộc đàn áp bên Trung Quốc là một tội ác thiên cổ cũng như mọi ý kiến trái chiều đều là không đúng với môn này. Tôi quyết tâm tu luyện và bắt đầu thay đổi chính mình, trở thành người tốt hơn nữa.

* Mọi điều kì diệu bắt đầu xảy ra, khi tôi đọc sách trên điện thoại, điện thoại tự điều chỉnh sáng – tối tùy theo trạng thái mắt của tôi, lúc đó tôi cứ nghĩ là do chức năng điện thoại (nhưng sau khi tôi khỏi mắt và bỏ kính hoàn toàn thì không còn hiện tượng này nữa). Khi tôi đọc sách cũng vậy, các chữ trong sách lúc tối, lúc sáng bừng lên, lúc lại bình thường tùy theo trạng thái mắt của tôi. Tức là lúc mắt tôi nhức mỏi và không nhìn rõ thì chữ hay điện thoại lại sáng lên và ngược lại. Ban đầu tôi không mấy để ý, đến khi đeo kính mà chữ lại tối vô cùng, không đọc được, tôi bỏ kính ra thì các chữ sáng bừng lên như kiểu kính đã làm che đi mắt của tôi. Quá ngạc nhiên ! Nhưng tôi cũng thử bỏ kính xem sao, và dần dần tôi quên mất là mình cần phải đeo kính và tôi bỏ kính của mình ở đâu cũng không rõ nữa. Mắt tôi trở về trạng thái bình thường, nhìn mọi vật sáng dần lên và hoàn toàn không cần đến kính nữa. Mọi triệu chứng nhức mỏi hay như đau đầu cũng hoàn toàn biến mất và nhiều bệnh khác nữa. Tôi hiểu rằng, tôi đã nhận được lợi ích từ môn tu luyện ôn hòa của Phật gia thượng thừa này. Ngàn lời cũng không nói hết lòng cảm ơn vô hạn đến người đã sáng lập môn tập này – Đại sư Lý Hồng Chí !

* Chuyện thật như mơ, có thể nhiều người không tin nhưng nó đã diễn ra ở chính bản thân tôi. Sau 16 năm đeo kính, chịu mọi khó khăn từ đôi mắt kém giờ nhờ vào tu tâm tính của mình, gặp được Đại Pháp cao thâm, tôi đã nhìn lại bằng chính đôi mắt của mình, không còn phụ thuộc vào kính nữa. Tôi không còn sợ trời mưa, dù mưa to hay mưa bé, tôi đã nhìn rõ hai đèn xe của ô tô mà không phải là hai xe máy đi song song nữa… Ánh sáng từ đôi mắt, đến ánh sáng từ trái tim đã cho tôi một ý nghĩa sống nữa ở đời. Không lời nào diễn tả hết sự thần kì và sự tốt đẹp của môn tu luyện theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn của Pháp Luân Công. Mong rằng nhiều người hữu duyên hãy tự nghiên cứu, tìm hiểu và thu được lợi ích của pháp môn tu luyện giữa đời thường này.

Cảm ơn mọi người đã đọc câu chuyện thật của tôi!

0 0 vote
Đánh giá
guest
0 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments